"Trớ trêu và hài hước với 'ông chồng duy nhất'"
Ngày đầu làm dâu, vợ dậy sớm nấu bữa sáng rồi gọi chồng dậy nhưng không hiệu quả. Chồng chỉ quát vợ, mẹ chồng thấy vậy liền vào giúp, vuốt tóc và nựng nịu, sau 10 phút chồng mới chịu dậy. Vợ nghĩ thầm muốn “đá” chồng xuống đất nhưng không dám vì có mẹ chồng ở đó. Từ đó, vợ để mẹ chồng lo việc đánh thức chồng. Cả ngày, chồng không làm gì, đến tắm cũng gọi vợ, còn mẹ chồng thì chạy vào giúp. Vợ phải dọn dẹp quần áo bẩn của chồng và chuẩn bị đồ đi làm cho anh.
Chồng thường kêu vợ mang cơm trưa sang ăn cùng, dù vợ gợi ý anh có thể tự ăn một mình. Anh ngại phải cầm hộp cơm và không quen ăn ngoài. Nếu vợ bận không qua được, anh tuyệt thực vì không thích ăn một mình. Tối đến, anh lại đòi vợ massage, bảo rằng mẹ vợ thường làm vậy. Những ngày vợ nghỉ, anh không ngủ yên, thở dài chán chê. Khi bố mẹ chồng về quê, vợ nhéo chồng dậy nhưng anh lại kêu đau tay khi không mở được tuýp kem đánh răng, và trách vợ không mua thêm.
Vợ đặt hai bát phở lên bàn, chồng phàn nàn: “Ngày nào cũng phở, chán quá!”. Vợ vừa nói “Ăn tạm đi, gần nhà nên em mua nhanh.” Chồng vẫn không muốn ăn và bảo vợ mua xôi trứng thay. Vợ chỉ mới 29 tuổi nhưng đã có hai con, một đứa 4 tuổi và một đứa lớn 33 tuổi. Mặc dù tức giận, nhưng vợ biết nếu không mua, chồng sẽ nhịn ăn sáng. Cô cũng mong mẹ chồng về sớm để đỡ gánh nặng. Khi vợ báo có bầu, chồng không vui mà chỉ lo lắng về việc làm bố. Trong khi vợ nghén, chồng lại tìm đến mẹ, để mẹ làm những việc mà vợ phải lo. Mẹ chồng thì cứ chiều chuộng, khiến vợ chỉ biết thở dài. Vợ sinh một bé trai kháu khỉnh, còn chồng người khác thì chăm sóc, âu yếm con mình.
Chồng mình đứng xa xem con, hỏi mẹ “Sao nó nhăn như chuột thế?”. Vợ tủi thân, mọi người cười và gọi chồng vào bế con. Chồng gãi đầu, cười gượng và lo lắng “Liệu nó có tè ra không?”. Từ khi con chào đời, chồng ít khi bế vì sợ con tè, ị hay khóc. Chỉ cần bế vài phút đã muốn “sang tay” như con là gánh nặng. Một lần, khi con 4 tháng, vợ nhờ chồng bế để nấu cơm, nhưng chồng kêu lên khi con ị tràn bỉm, khiến anh hoảng hốt “quăng” con vào ghế sofa. Vợ giận tím tái, xót con và muốn đánh chồng.
Từ lần đó, vợ quyết không nhờ chồng nữa. Khi con đến tuổi đi mẫu giáo, chồng vẫn không thay đổi. Buổi sáng, vợ vội vã nấu ăn, dọn dẹp, chuẩn bị đồ cho con và cho mình, trong khi chồng chỉ ngồi im chờ. Nếu vợ bảo chồng tự làm, chồng lại than phiền rằng vợ thiên vị. Vợ mệt mỏi nhưng vẫn phải làm cho xong. Chồng không hài lòng nếu vợ không cười tươi, và khi ốm, chồng lại cần vợ bên cạnh để được an ủi. Vợ mới 29 tuổi, đã có hai con: một 4 tuổi và một 33 tuổi, mà đứa lớn còn nhõng nhẽo hơn đứa nhỏ.


Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/do-khoc-do-cuoi-voi-ong-chong-con-mot-20130129093842975.chn